Vẫn góc làm việc quen thuộc, vẫn ly nâu đá như thường khi, nắng cũng đã lên, chiếc laptop cũ kỹ bắt đầu công việc mặc định hàng ngày của nó. Nhưng hôm nay lại có thêm một chút gì đó mặn mà của thành phố hoa sữa này, một bóng dáng chợt thấp thoáng bước qua cánh cửa nhỏ khiến cả những hạt bụi trong căn phòng dường như chậm lại. Người phụ nữ sang trọng với đôi mắt đượm buồn làm tôi phải chợt dừng những ngón tay đang gõ lách cách trên cái bàn phím vô cảm để cố gắng nhanh tay với lấy chiếc máy ảnh.
Phụ nữ bản thân khi sinh ra đã là một một mảnh ghép thanh mảnh trong cái bức tranh muôn vàn phức tạp của cuộc đời. Cho dù họ có mạnh mẽ bên ngoài thế nào thì bên trong họ vẫn chỉ là một mảnh thủy tinh mỏng manh, và mảnh thủy tinh đó đôi khi sẽ được phủ bọc bằng những vỏ hộp sắt bên ngoài nhằm che đậy đi những sóng gió, những đau khổ mà họ đã phải trải qua.
Là phụ nữ thì họ đã mang trên mình thiên chức của người mẹ, một công việc gắn liền với một trách nhiệm được xem là khó nhất của con người nên vì thế hãy trân trọng họ một cách trọn vẹn nhất có thể.
Có thể đôi khi họ sẽ không tốt như ta nghĩ, không hoàn hảo như ta mong muốn, không chung thủy như ta chờ đợi nhưng việc đó không quan trọng bằng việc ta đã yêu thương họ thế nào. Cứ cho đi, đừng chờ đợi việc nhận lại, chỉ khi đó ta mới có thể hiểu, phụ nữ đẹp đến dường nào.
P/s: Chụp lén vội một cô gái đang trầm ngâm bên góc cửa sổ.